CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tình Yêu Của Gió


Phan_30

Lúc Kris tỉnh dậy, đã là gần trưa. Khẽ vặn người cho cơ thể đỡ mỏi khi phải ngủ trên bàn suốt mấy tiếng, Kris bước vào phòng vệ sinh, thấy có đủ đồ dùng cần thiết, nó đoán chắc già Jack đã sai người chuẩn bị. Phong thái chỉnh tề rồi, nó bước ra lại văn phòng, đã thấy Jack ngồi vắt vẻo trên ghế, tay nhâm nhi tách trà nóng. Kris ngồi vào bàn làm việc, liếc thấy tờ fax vừa được gửi đến từ phòng thư ký, có chút dao động, nhưng rất nhanh, nó phớt lờ, rồi vừa giở tài liệu vừa uống tách cà phê sữa mới được pha xong

- Hôm nay người sẽ trực tiếp phỏng vấn

- Trợ lý?

- Vâng

Kris thảy xấp tài liệu sang một bên, chuyên tâm thưởng thức cà phê

“Cốc cốc”

Người phỏng vấn thứ nhất đã đến

Đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, nói chuyện cũng rất lịch sự lễ phép

- Goodmorning, my name is….(Xin chào, tôi tên là…)

- Why do you want to work for me? (Tại sao cô muốn làm việc cho tôi?)

Cô gái kia chưa kịp giới thiệu tên đã bị Kris hỏi chặn họng. Cô hơi đơ người, rồi cũng nhanh chóng đáp lại

- Um..because I want to improve… (Ừm bởi vì tôi muốn cải thiện….)

- Ok, next (Đủ rồi, người tiếp theo)

Kris lạnh lùng nói. Cô gái kia vô cùng ngạc nhiên, rồi thất vọng đẩy cửa bước ra. Già Jack nhíu mày nhìn Kris

- Hồ sơ của cô gái này rất tốt, tác phong lại chuyên nghiệp, sao cô chủ lạii…

- Quá rập khuôn

Kris đan 2 tay vào nhau, tựa đầu lên ghế, nói ngắn gọn. Già Jack thở dài. Rồi người thứ 2 và 3 cũng y như vậy, thậm chí Kris chưa bao giờ xoay ghế lại mặt đối mặt phỏng vấn 3 người kia. Rốt cuộc vài người mà già Jack tuyển chọn sàng lọc kỹ càng đều bị Kris cho rơi nhanh chóng. Ông thở dài ngao ngán, cha con nhà này sao mà giống nhau, cái gì cũng khó khăn. Lúc dợm bước ra ngoài để ăn trưa, Kris lạnh nhạt nói

- Tìm Kyo, cậu ấy sẽ là trợ lý cho ta

Jack gật đầu, đưa điện thoại lên bấm. Lúc ông đẩy cửa bước ra ngoài, một vài tạp âm vô tình lọt vào tai Kris

- Gina hasn’t gone to work? (Gina vẫn chưa đi làm sao?)

- Oh, it’s noon now (Ồ, bây giờ đã là trưa rồi)

- ……

Kris đang nhắm hờ mắt, nghe vậy thì bất giác ngồi thẳng dậy. Gina chẳng phải là thư ký của nó sao, cô ta chưa đi làm, nghĩa là tờ fax từ phòng thư ký, chỉ có thể là… Cầm vội tờ fax lên, Kris thấy hồi hộp lạ thường

Là một mẩu thông tin trên mạng tải xuống. Tip là “Nguyệt thực toàn phần, tháng 7 năm 2018”. Kris lập tức nở nụ cười. Vậy ra sáng nay khi nó nói vớ vẩn về mặt trăng và mặt trời, Phong đã lên mạng tìm cái này sao. Kris gấp gọn tờ news lại, trong lòng có chút ấm áp

- Sorry I’m late (xin lỗi tôi đến trễ)

Gina hớt hải chạy vào, cúi người xin lỗi Kris rối rít. Nó dời mắt khỏi đống giấy tờ nhạt nhẽo, nhìn lướt qua cô ta, vừa lúc đó già Jack đẩy cửa bước vào

- Jack, sa thải cô ta

Cô thư ký Gina do không hiểu gì nên vẫn vô tư trở về phòng làm việc, Kris không nói bằng tiếng Anh đơn giản vì nó không muốn nghe tiếng kêu gào hỏi tại sao. Jack cũng biết vậy nên vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế, để chuyện đó cuối giờ mới làm

- Cô ta mới đi trễ 1 lần thôi mà

Không hề quan tâm đến Gina, nhưng già Jack vẫn nói giúp, dù biết cũng chẳng thay đổi được kết quả. Không hề ngước nhìn lên, Kris nói nhanh

- Móng tay cô ta vẫn chưa khô, đó là loại màu hôm nay mới xuất hiện trên thị trường. Đến trễ vì bận làm nail (móng), LKey không cần người như vậy

Già Jack kín đáo nở nụ cười, xem ra tương lai tập đoàn LKey hoàn toàn không có gì đáng lo ngại rồi

**

- Hôm trước anh Phong đến NewYork gặp Kris thật sao?

- Ừm

Vẫn dán mắt vào chiếc laptop, Khang đáp qua loa, Lin bực bội chồm người gập chiếc laptop lại, Khang bất ngờ không phản ứng được gì, sau khi nhận ra đống văn kiện cậu làm nãy giờ vẫn chưa kịp lưu lại thì mới bắt đầu giãy nãy lên

- Hey, what the….

Nhưng rồi thấy ánh mắt chết người của Lin, cậu im bặt

- Được rồi được rồi em muốn biết cái gì

Hết cách, Khang gỡ mắt kiếng xuống, uống 1 mạch hết ly trà rồi ngả người vào ghế. Chỉ chờ có vậy, Lin lập tức hỏi như vũ bão

- 2 người họ đã nói gì?

- Nói gì sao anh biết

- Thì đại khái nội dung

- Không biết

- Vậy họ chia tay à?

- Không biết

- Vậy là không chia tay?

- Không biết

- Vậy rốt cuộc anh biết cái quái gì hả????

Lin mất kiên nhẫn, bực bội hét lên. Biết Lin giận, nhưng đã quá quen rồi, nên Khang cũng không có ý định năn nỉ, ngược lại còn làm vẻ mặt rất nghiêm túc

- Anh biết chuyện quan trọng, còn những chuyện ngoài lề thì không quan tâm

Ngay lập tức quên hết cơn giận dữ, Lin sấn tới, mắt sáng rỡ

- Sao sao, chuyện quan trọng gì? Nói nhanh đi

- À…ừm..tự nhiên thấy khát quá

Khang làm bộ đưa tay vuốt vuốt cổ họng, Lin lập tức chạy đi rót ly nước cho cậu

- Đây nước đây, uống nhanh đi rồi kể

- Ôi…ôi cái vai của tôi, sao tự nhiên mỏi quá vầy nèeee

Lin nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng xoa nắn vai cho Khang

- Như vầy được chưa, mau kể đi

Khang lén cười đắc ý, sau này cứ áp dụng biện pháp này ra hành hạ nhỏ

- Chuyện quan trọng là: anh chắc chắn ngày 25 tháng 10 năm 2015, Phong và Kris sẽ gặp nhau ở đây

- 25/10??? Ô, là sinh nhật em hả????? Ý anh nói họ sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của em sao? Trời ơi không ngờ mình cũng quan trọng dữ vậy??

- Nè nè, bớt mơ đi. Đúng là họ đến để tham dự tiệc, nhưng không phải là sinh nhật em

- Tiệc quái gì mà quan trọng hơn sinh nhật em chứ?

Lin hất hàm hỏi. Khang chồm sát người nhỏ, cười gian nói

- Tiệc..cưới của chúng ta

Rất nhanh, Khang đặt một nụ hôn thoảng lên đôi môi anh đào của Lin rồi đứng dậy bỏ đi

- …sao cơ???????

Hồi sau Lin mới tỉnh, lật đật chạy theo í ới

- Này này, anh đứng lại đó cho em, nói chuyện này cho rõ ràng xem nào

- 25/10

- Hoàng Thiên Khang! Ai cho phép anh tự tiện quyết định thế hả???????/

- …..

- Tôi không có đồng ý đâu

- ….

- @##$@#%@#

Reng…reng….reng

Sau một hồi khó khăn hướng sự chú ý của Lin sang chiếc bánh kem, điện thoại Khang đổ chuông

- Alo

- …

- À mày còn nhớ đến thằng bạn này à

Lin nhíu mày, giật giật tay áo Khang, miệng mấp máy

- “Ai vậy?”

- Blue

Khang quay sang đáp lại Lin, rồi lại tập trung vào cuộc nói chuyện với Phong

- …sao? Mày sắp đi???

Khang và Lin phóng ra sân bay với tốc độ nhanh nhất có thể. Đến nơi thấy Phong đang thản nhiên ngồi trên ghế đợi, Khang đập vai thằng bạn thân một phát

- Sao gấp vậy?

Phong khẽ gật đáp lại

- Chỉnh đốn lại DKey

Vừa lúc đó tiếng loa thông báo chuyến bay của Phong chuẩn bị cất cánh. Hắn đứng lên, bước vào phòng đợi

- Khoan…khoan đã, anh đi Thụy Điển, bao lâu thì trở về??

Phong nhún vai, thực sự hắn cũng chẳng biết, trước mắt hắn sẽ điều hành chi nhánh của tập đoàn tại Thủy Điển, rồi sau đó đi đâu cũng chưa biết trước, nên không hoàn toàn định thời gian trở về

- Nếu..Kris quay trở lại thì sao?

Phong chợt bật cười, nụ cười hiếm hoi dành cho cả Khang và Lin

- Vậy cô ấy phải đi tìm thôi

Phong quay lưng đi rồi, nhưng Khang và Lin vẫn đứng trầm ngâm như vậy, đơn giản vì họ đã bị hớp hồn bởi nụ cười quyến rũ đầy mê mị kia, đến vẫy tay tạm biệt cũng quên mất

- À này nhớ về dự đám cưới của tao đấy

Sau cùng Khang như chợt nhớ, giương cổ lên hét với theo. Lin đỏ bừng mặt khi ai cũng đều nhìn vào tụi nó, ngại quá thành ra tức giận

- Này anh nói linh tinh cái gì thế? Tôi đã đồng ý cười anh đâu????

- Anh cũng chưa cầu hôn em mà

- Anh…#@$%^%

**

Chiều dần buông ở đất nước cách đó nửa vòng trái đất. Kris mệt mỏi tháo kính ra, tay xoa xoa thái dương. Già Jack nhìn vào bản hợp đồng vừa ký kết, nhướng mày

- Cô chủ, bản hợp đồng này kỳ hạn là 7 năm?

- Thì sao?

- Theo luật định để có thể duy trì hợp đồng đến hết thời hạn thì người ký kết tức chủ tịch vẫn phải còn tại nhiệm

Công ty đối tác của Kris vốn là một công ty hàng đầu của Nhật, họ rất xem trọng uy tín và không hề thích có sự xáo trộn hay thay đổi nào, vì thế đã kèm theo một điều kiện khi kí kết hợp đồng chính là trong thời hạn 7 năm, người chủ tịch đương nhiệm, tức Kris, vẫn phải làm chủ tịch

- Thì sao?

- Cô chủ…

- Ông nghĩ ta không ngồi chiếc ghế Chủ tịch này đến 7 năm phải không?

- …

Già Jack không đáp, không phải ông nghĩ Kris không đủ năng lực để giữ chức chủ tịch trong 7 năm, mà cái ông đang muốn nói đến, chính là… \”người kia\”. Dù Kris đã đồng ý thay Hàn Thiên trọng trách điều hành tập đoàn LKey, nhưng ông nghĩ cho dù là Kris đi chăng nữa, thì rời xa người mình yêu lâu như vậy thực sự là rất khó khăn, nên nếu Kris chỉ làm chủ tịch trong 2, 3 năm rồi giao lại cho ông, thì ông hoàn toàn hiểu và cảm thông, vì ông không thể đòi hỏi nhiều hơn từ Kris nữa

Nhưng đằng này, hoàn toàn không như Jack đã nghĩ, vậy ra Kris thực sự đã gạt bỏ tình cảm của mình sang một bên

Thừa biết những điều Jack đang nghĩ, Kris không nói gì, chỉ lấy trong túi ra một mẩu giấy, nhìn chăm chú vào hàng tip. Nguyệt thực toàn phần – năm 2023. Bây giờ là năm 2016, vậy là 7 năm nữa, mặt trăng sẽ \”gặp\” mặt trời. Fax cho Kris tờ giấy này, phải chăng đây chính là thời hạn mà Phong đưa cho Kris. Nó bật cười, xem ra Dương Thiên Phong cũng đang dần mất đi kiên nhẫn rồi, nếu đến lúc đó Kris không đi tìm hắn, dám hắn đến bắt nó đi thật.

Dựa nhẹ người vào ghế, Kris đáp lại Jack vấn đề lúc nãy, nhưng nghe đâu đó ý nghĩa thật sâu xa

- Đừng lo, ta cũng không có ý định ngồi lâu hơn đâu

Kris nghiêng đầu cười. Nó không muốn quá lý trí nữa, nuông chiều tình cảm một chút, sẽ thấy hạnh phúc hơn.

Vì thế

7 năm sau, bất kể như thế nào, Kris cũng nhất định sẽ tìm Phong.

**

Nguyệt thực

chính là thời điểm Mặt trăng

… trùng phùng Mặt trời.

Chương 47

 

- Hôm nay ở công ty có chuyện gì à?

Lin ngồi xuống cạnh Khang, giật ly rượu trong tay cậu, uống một ngụm. Khang khẽ mỉm cười lắc đầu

- Không có gì, uống cho dễ ngủ thôi

- Anh bị khó ngủ từ lúc nào?

Lin nhìn Khang hoài nghi, cậu cười cười, sà đến ôm lấy nhỏ

- Từ khi vợ yêu không làm gối ôm nữa

Lin đẩy mặt Khang ra, nhướng mày hỏi

- Hôm nay anh muốn ngủ ghế sopha phải không?

Cậu cười giả lả cầu hòa, rồi tựa lưng xuống ghế. Lin nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chồng mà xót xa, phải rồi, 2 người đã chính thức cưới nhau 5 năm trước, vào ngày 25 tháng 10 năm 2018 đúng như Khang đã nói, nhưng có điều, cả Kris và Phong đều không đến dự

Sau khi cưới, Lin đăng ký học khóa đầu bếp, hiện giờ nhỏ đã làm chủ một tiệm bánh rất có tiếng. Còn Khang thì đảm nhiệm chức giám đốc và một năm trước đã chính thức thay cha làm chủ tịch

Tuy đã 5 năm nhưng 2 người vẫn trì hoãn việc có con. 1 phần vì lúc đầu cả 2 còn chưa ổn định gì, còn sau này là do Khang đảm nhận chức chủ tịch trở nên càng bận rộn, nên việc có con vẫn tạm hoãn. Vì yêu thương và cảm thông với chồng nên Lin không trách gì, chỉ thỉnh thoảng trong ngôi nhà to lớn quá yên tĩnh khiến nhỏ bất giác cảm thấy buồn tủi

Đã nhiều hơn 1 lần Lin gọi điện tìm Kris, nhưng chưa lần nào gặp cả. Nhỏ cũng biết chủ tịch tập đoàn LKey rất bận rộn, nhưng vẫn hi vọng được nói chuyện với Kris. Qua báo chí Lin cũng chỉ biết đại khái tình hình của Lkey chứ những tin tức về người đứng đầu chưa bao giờ được nhắc tới, và mặc nhiên bên Dkey cũng vậy

Lin thoát khỏi mớ suy nghĩ khi nghe tiếng thở dài rất khẽ của Khang, nhỏ gấp gọn đồng giấy tờ lộn xộn sang một bên, tháo đôi kính xuống, và kéo Khang dựa vào vai mình

- Có em ở đây mà. Cố lên anh

Khang mỉm cười, cậu đưa tay ôm ngang người Lin, các cơ mặt được thả lỏng. Được một lúc, Lin mới khẽ hỏi

- Công ty xảy ra chuyện gì vậy anh?

Nếu không nói ra, Lin sẽ càng lo lắng, vả lại Khang cũng không muốn giấu vợ điều gì, nên chầm chậm trả lời

- Dạo này trong thương trường có biến chuyển rất lớn, tất cả các tập đoàn đều bị ảnh hưởng

- Biến chuyển lớn?

Lin nhíu mày, còn Khang thì trở nên nghiệm trọng hơn

- Ừm… Là cuộc chiến của các tập đoàn lớn

- ..lẽ nào??

- Ừ. Lkey và Dkey

“Cuộc giao tranh ác liệt giữa tập đoàn Dkey và tập đoàn Lkey khiến cho cả giới thương trường chao đảo….cả Dkey và Lkey đều không có biểu hiện nhường nhịn nhau….theo dự đoán, khi cuộc chiến kết thúc, 1 trong 2 tập đoàn lớn nhất thế giới này sẽ hoàn toàn phá sản….ảnh hường nghiêm trọng đến kinh tế toàn cầu…..hiện nay là giai đoạn căng thẳng nhất…..”

Nội dung tờ bào buổi sáng thu hút hàng triệu người xem, nhanh chóng trở thành chủ đề nóng hổi bên cạnh hiện tượng nguyệt thực toàn phần diễn ra lúc 9h cùng ngày

“Brừm brừm brừm”

Tiếng xe rú vang trời, theo sau đó là một bóng đen lướt nhanh qua với tốc độ chóng mặt. Gập tờ báo buổi sáng lại, anh cảnh sát trẻ đội sụp mũ xuống, nhanh chóng khởi động xe và rượt theo. Mặc dù đã hú còi phía sau nhưng chiếc xe kia không hề có ý dừng hoặc thậm chí là đi chậm lại, điều này càng khiến chàng cảnh sát quyết tâm rượt đến cùng. Thế là một màn truy đuổi tội phạm ngoạn mục được diễn ra, xem ra anh cảnh sát này cũng là một tay lái xe không tồi, liên tục bám sát chiếc xe kia, nhưng không may, đến một góc quẹo, một chiếc xe hàng bỗng đâu trờ đến, chắn ngay giữa 2 chiếc xe đang rượt đuổi nhau. Lầm bầm một tiếng, chàng cảnh sát quay đầu xe, chạy vòng đường khác, quyết tâm bắt tên phạm luật đầu tiên trong ngày đầu đi làm của mình

auk hi gọi thêm đồng nghiệp, lần theo biển số xe và camera giao thông, họ tìm được đến một bến tàu. Do sắp đến nguyệt thực toàn phần nên tất cả mọi hoạt động đều ngừng hết, vì thế bến tàu vắng tanh. Những thùng công ten nơ xếp thành từng dãy dài và cao tạo cảm giác nghẹt thở và tù túng. Chàng cảnh sát bước đi phăng phăng, nhìn hết dãy này đến dãy khác nhưng đều không thấy người cần tìm

Bỗng có một số tiếng người nói chuyện vang vọng đến, chỉ ngay góc ngoặt phía trước thôi, linh cảm nghề nghiệp cho thấy có chuyện mờ ám, nên chàng nhanh chóng nấp vào, chú ý lắng nghe

Họ gồm một nhóm khoảng 7, 8 người, tướng tá và cách ăn mặc khá trịnh trọng, nhưng sắc mặt thì căng thẳng, có vẻ như là một vụ giao dịch gì đó, và đến hồi gay cấn khi một bên bất ngờ rút súng ra, tuy không chĩa vào ai nhưng hàm ý đe dọa. Thấy sự việc nghiêm trọng, chàng cảnh sát lập tức gọi thêm viện trợ. Rất nhanh chóng, tiếng còi hụ đã ập đến, bọn người kia giật mình, định tháo chạy thì chàng bước ra, chĩa súng và giơ cao phù hiệu, cấm họ động đậy. Đến lúc này, chàng mới thấy còn một người nữa đang điềm nhiên đứng dựa lưng vào tường, đó chính là “con mồi” của chàng. Và sự lơ là đó đã tạo cơ hội cho đám người kia chạy tán loạn. Định thần lại, thì “con mồi” cũng đã chạy mất. Tức giận, chàng cảnh sát nhanh chóng đuổi theo.

Bến tàu hoang vắng giờ trở nên huyên náo hẳn. Đội cảnh sát và tội phạm đã gộp lại, cùng chạy đuổi nhau trên một đường, khi đến những ngã ba ngã tư, chúng lập tức tách nhau ra, chàng cảnh sát nhìn “con mồi” của mình , lòng tự ái nổi dậy và chàng quyết chết đuổi đến cùng

8h45

Bầu trời bắt đầu phủ một lớp khói mờ, ánh sáng gay gắt của mặt trời dịu dần. Những cái bóng công ten nơ đổ dài xuống đất, nhanh chóng trở thành một phần của bóng tối. Bến tàu này như một mê cung, chạy mãi không thấy lối ra cũng không có đường cụt, chàng cảnh sát đã thấm mệt, mồ hôi chảy ròng nhưng guồng chân vẫn liên tục hoạt động. “Con mồi” chỉ cách có 10 bước chân, nhưng sao mãi vẫn chạy không đến được, dù chàng đã cố chạy nhanh hết mức, còn tên kia vẫn rất thản nhiên, cố ý duy trì khoảng cách 10 bước chân như trêu ngươi.

Trời tối dần

Có vẻ người kia muốn lợi dụng bóng tối để lẩn nhanh vì hắn đã bắt đầu tăng tốc. Không thể để hắn thoát được, chàng cảnh sát ngước nhìn mặt trăng đang dần nuốt lấy mặt trời, rồi nhìn bóng người phía trước, nắm chặt tay và phóng nhanh

Người kia dường như cảm thấy kì lạ, xoay người lại

Rầm

Toàn bộ cơ thể của chàng cảnh sát đổ lên người tên kia

Nguyệt thực

Mặt trăng nuốt chửng mặt trời, màn đêm nhanh chóng ngự trị và lan tỏa. Khuôn mặt của 2 người kia rơi nhanh vào bóng tối

Không ai nhìn thấy mặt nhau, nhưng cảm nhận rất rõ tiếng tim đập trong lồng ngực. Họ vẫn nằm đè lên nhau

Và đột nhiên, giọng một người con gái cất lên

- …tìm được rồi

*

*

Trong bóng tối, hai dáng người im lặng, rồi đôi mắt xanh ánh lên tia nhìn đầy yêu thương

“Soạt”

- Anh thích em để tóc dài hơn

Mặt trời dần lộ ra, ánh sáng đã trở lại

Nguyệt thực kết thúc

*

*

Khuôn mặt “chàng cảnh sát” lúc nãy hiện rõ dưới ánh nắng rực rỡ vì chiếc nón đã bị thảy sang một bên. Suối tóc mềm mượt rơi xuống mang theo mùi bạc hà thơm mát

Phong hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh, rồi vuốt những lọn tóc rối ra sau vành tai nhỏ. Kris tựa cằm lên ngực Phong, nhíu mày

- Anh đã biết rồi sao?

- Em nghĩ anh tình cờ chạy qua con phố đó sao?

Phong không trả lời mà hỏi ngược lại. Kris im lặng một chút. Nó đã điều tra lịch trình của Phong, nên mới cố tình đứng canh ở góc phố đó, vậy ra Phong đã biết hết rồi, nên mới “tạo cơ hội” cho Kris “tiếp cận” dễ dàng đến vậy. Nó bĩu môi không hài lòng

- Đã biết trước rồi sao còn chạy

- Vì muốn em đuổi theo

Kris nghiêng đầu, đôi lông mày thanh tú nhíu vào nhau

- Tại sao?

Đưa tay khẽ chạm nhẹ đôi má hồng, Phong nheo mắt đáp

- Người ta chỉ đuổi theo thứ mà họ muốn có

Kris bật cười vì suy nghĩ trẻ con của Phong, trong lòng có chút đau. Hôn nhanh lên môi hắn, Kris mỉm cười

- Nếu em đã có thứ mình muốn thì em sẽ muốn nhiều hơn

Phong cười ranh ma

- Muốn nhiều hơn?

- Phải

Kris gật đầu chắc chắn, vẫn tư thế nằm đè lên Phong, Kris đưa tay ghì lấy cổ hắn, hắng giọng


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polaroid